002 : King Ramesses II

...Đến bây giờ tôi vẫn chưa thể quên được những trải nghiệm thú vị ở Châu Âu thời Trung cổ. Ai có thể tin được hai đứa nhóc 17 tuổi có thể trở về quá khứ chứ. Nhiều lúc tôi ngỡ chuyện này chỉ là một giấc mơ, nhưng mọi chuyện xảy ra quá chân thật...

~1~

[1 tiếng... 2 tiếng trôi qua...]

Tôi vẫn cứ thẫn thờ nhìn lên trần nhà như người vô hồn. Ngẫm nghĩ về những gì tôi và Duyên trải qua. Liệu rằng hành động quay về quá khứ như vậy sẽ có ảnh hưởng gì đến hiện tại không? Tôi mở cửa nhà, ngắm nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh với một thứ cảm xúc kì lạ. Ông hàng xóm vẫn đang tưới cây như thường này, bà cô nhà đối diện luôn ngồi ngoài hiên nhà với lũ cún mới đẻ. Mọi thứ dường như thật yên bình như bao ngày.

- Ê, tao về nha. - Duyên nói bằng giọng ngái ngủ
- Ủa hình như tụi mình còn chưa học bài mà, mày hứa chỉ tao bài thuyết trình lịch sử mà? - Tôi cạn lời
- Bài đó nhanh lắm, để sau đi. Tao về trước đây - Con bé này đáp lại bằng một giọng không thể tự tin hơn.

Có lẽ mọi thứ không hề thay đổi thật. Mặc dù ước gì con Duyên bớt ham ăn ham ngủ cũng được. Nhưng thôi, mọi thứ đã trở về quỹ đạo của nó rồi. “Mình cũng không phải bận tâm gì nữa, chuẩn bị bài hôm sau thuyết trình thôi”. Vừa đóng cửa nhà lại, tôi chợt lóe lên một ý nghĩ khá táo bạo. “Mình quay về quá khứ được rồi, vậy mình có thể quay lại một lần nữa được nữa không?”. Tôi chụp lấy cái đồng hồ đặt trên bàn và đi vào phòng.

Nước luôn là tác nhân làm hỏng thiết bị điện tử, kể cả chiếc đồng hồ tự chế của tôi. Tôi thực sự không biết làm sao để nó hoạt động lại là một chuyện, còn để quay ngược về quá khứ là một chuyện khác. Tôi lại ngồi thẫn thờ lần nữa, rồi lại tìm cái túi đựng dụng cụ. Cặm cụi để sửa cái máy đó cũng đi tong gần như nửa ngày rồi. Tôi bỏ đó và lên giường nằm chợp mắt một lát...

“Ring ring...ring ring...ring ring...”

Tiếng chuông báo thức đã vang lên. Tôi nghiêng người ngó lên cái đồng hồ - 7 giờ đúng. Từ thể xác tới tâm trí, mọi thứ đều rã rời.

Nằm trên giường một lúc, tôi quyết định đứng lên soạn sách vở đến trường. Vội vã lấy cái đồng hồ đang sửa dở dang, tôi vẫn đeo nó lên tay. Vừa mở cửa ra, tôi đã thấy Duyên ngồi trước hiên nhà.
- Ủa sao không gõ cửa để tao mở cửa, mà ngồi đây chi. - Tôi băn khoăn.
- Thôi, tao nghe tiếng mày đang soạn đồ nên tao nghĩ mày ra luôn, nên thôi đỡ phải kêu, kiểu gì mày chả ra ngoài.
- Vậy thì đi học thôi.

Lâu lắm rồi tôi không dậy sớm để đến trường như thế này. Người người tất bận khung cảnh yên bình. Chẳng bù cho cái hôm kinh hoàng đó....
- À Duyên, mày,... mày không thấy ngạc nhiên khi quay về quá khứ à.
- Tao hả, tao hay coi phim kiểu này, nên tao thấy việc đó thú vị mà. Ê hay là đi nữa không? - Duyên không sợ mà còn thích thú với những đề nghị tự mình cho ra.
- Thì... cũng muốn lắm - tôi ngập ngừng - nhưng nó bị hỏng rồi, tao mang theo để sửa nè.

Thấm thoát cũng hết buổi học. Thấy Duyên đang trực nhật, nên tôi cũng nán lại để đợi Duyên về cùng. Trong lúc đó, tôi vẫn cặm cụi sửa cái đồng hồ. Cẩn thận, tỉ mỉ, đó là những điều tôi luôn chú trọng đến (không tính những lần trước). 5 phút sau, Duyên đã lau xong cái bảng và chạy đến chỗ tôi.

Cre: From film “Hyouka: Forbidden Secrets” Original Art by TaskOhna
- Sửa xong chưa vậy, thấy lâu quá à (Sao hôm nay giọng con bé nũng nịu quá vậy)
- Tao chắc phải mất vài ngày lận á - tôi cam đoan.
- Ừa thì phải đợi vậy, ủa sao lại có mảnh vải bị kẹt trong cái đồng hồ à?

Duyên thò tay vào và cầm vào miếng vải rách đang nằm kẹt trong chiếc đồng hồ của tôi. Hành động đó đã tác động vào nút nguồn của đồng hồ. Một vùng ánh sáng lại lóe lên, chúng tôi nhanh tay chộp lấy chiếc đồng hồ đó và...

~2~

[Hoan hô...Hoan hô]

Có tiếng gì đó ồn ào xung quanh tôi. Đất. Hình như tôi đang nằm trên một nền đất khá là gồ ghề. Đầu tôi quay như chong chóng, những vẫn cố gắng gượng để nhìn xung quanh. Tôi thấy Duyên cũng đang nằm ở dưới đất. Tôi bò khẽ tới Duyên kêu:
- Duyên, Duyên,... dậy lẹ dậy lẹ...
- Gì vậy, đang ở đâu đây? - Duyên thắc mắc hỏi.
- Tao cũng không biết nữa, hình như chúng ta lại dịch chuyển thời gian rồi đó
- Ủa nữa à, nhưng chúng ta đang ở đâu vậy?
- Tao... cũng không biết nữa.

Tôi và Duyên cùng đỡ nhau đứng dậy, đưa mắt nhìn xung quanh. Chỗ chúng tôi đang đứng là một ngõ cụt. Duyên kéo tôi ra ngoài. Đến đầu ngõ, chúng tôi bị chặn bởi một đám người, những tiếng tung hô gì đó của họ trở nên vang trời. Nhưng chúng tôi không hiểu ngôn ngữ đó. Nhìn qua kẽ tay những người đó, tôi thấy có một đoàn người mặc những bộ đồ giống nhau, có cả những cây giáo đã chĩa lên trời, giống như đi diễu hành vậy. Và vẫn là điều tôi quan tâm nhất, đây là đâu, tôi ngó xung quanh chỉ thấy rằng mọi thứ trở nên lạc hậu, cực kỳ lạc hậu là đằng khác. Xa xa có những kí tự hình con chim, con bọ cánh cứng, cánh buồm, mặt trời,... xếp dọc lên nhau...

Cre: zacsawyer
- Duyên, tao biết mình đang ở đâu rồi... là Ai Cập cổ đại.
- Gì, Ai cập á, là mấy cái về Kim tự tháp, rồi Pharaoh này nọ đúng không?
- Ừ đúng rồi, nhưng mà... tao cũng không biết mình đang ở năm bao nhiêu. - Tôi băn khoăn - Duyên, mày biết tiếng Ai Cập không?
- Mày bị điên à, tao có phải cái máy Google dịch đâu mà biết?

Dường như mọi thứ trở nên bế tắc, thì tôi lại nhớ đến một thứ. Tôi móc trong túi quần ra một thứ như là tai nghe không dây mini.
- Ủa, cái đó là...
- Lấy ra đi, tao cho mày một cặp luôn á, mày có đem không?
- Không... À có có có, tao để trong túi áo, đợi chút.
Một chiếc máy dịch thuật tự chế mà tôi hay dùng để nói chuyện với người nước ngoài. Nhưng tôi lại lo lắng, chiếc máy này tôi cập nhật các thứ tiếng trên thế giới, còn tiếng Ai cập cổ đại, tôi cũng không rõ có trong hệ thống dữ liệu của tôi không nữa.

(Phần in nghiêng thể hiện tiếng Ai cập cổ đại)
- Các cháu là người ở đâu, sao quần áo kì lạ vậy?
Ủa ai nói vậy, đâu phải Duyên đâu. Tôi quay người về phía sau với một chút run sợ. Một người đàn ông trạc 50 tuổi nhìn xuống chúng tôi. Một dáng vẻ cao gầy, với một cái đầu to hơn so với người bình thường. Nhưng đó không phải là điều tôi bận tâm đến. Hiệu quả, có hiệu quả rồi. Chiếc máy của tôi có thể dịch được cả tiếng cổ xưa. Lòng tôi vui mừng khôn xiết... Và giờ tôi hy vọng cái bộ đàm trong túi áo của tôi cũng phát huy tác dụng tốt như vậy. Nó sẽ giúp chúng tôi nói bằng ngôn ngữ của người đó qua suy nghĩ của chúng tôi. Hiện đại quá so với thời đại này nhỉ.
- Dạ... dạ chúng cháu bị lạc tới đây ạ. (Câu này nghe quen nhỉ) - Duyên trả lời nhẹ nhàng - Ông có thể cho chúng cháu biết mọi người ở ngoài đường làm gì không ạ?
- Ở đây đang có một buổi diễu hành trước khi ra trận ở Kadesh, chúng ta luôn ủng hộ cho đội Ai Cập chiến thắng.


Kadesh, một cái tên nghe rất quen, cực kì quen là đằng khác. Tôi dựa vào tường gần đó suy nghĩ trong vô vọng. Kadesh... Trận Kadesh... Ramesses II... Những hồi tưởng của tôi về một vị vua nổi tiếng thời đó. Và tôi cũng đoán được mình đang ở thời điểm nào rồi.

- 1274 TCN - Tôi nói khẽ với Duyên.
- Mình đi xa tới vậy luôn à, tao nghĩ cùng lắm năm nào đó sau công nguyên á. Hay là đi dạo xem xung quanh đi.
- Nhưng mà....

Không đợi tôi nói xong, Duyên đã kéo tôi khỏi người đàn ông đó. Như một buổi lễ hội Carnaval, mọi thứ dường như thật sống động, không khí vô cùng náo nhiệt. Lẻn qua những đám đông, tôi thấy cách họ ăn mặc cũng thật là kỳ quặc, có lẽ thời này họ chỉ có thể mặc như vậy, nhưng có vẻ tinh thần ủng hộ chiến đấu thì vẫn luôn cao trào. Đột nhiên từ xa vọng tới những tiếng la hét...

Cre: From film “Hyouka: Forbidden Secrets” Original Art by TaskOhna
“BẮT LẤY... BẮT LẤY CHÚNG NÓ!!"

Một toán người mang theo những cây giáo và cây cung đang chạy tới, tôi sẽ không thấy gì kì lạ cho đến khi tôi sực nhớ ra rằng chúng tôi đến từ thế giới khác, và họ không biết gì về chúng tôi cả. Những kẻ xâm phạm.
- DUYÊN. CHẠY, CHẠY ĐI!!!
- Chạy?... Chạy đi đâu???
- Có người tới giết tao với mày kìa, chạy lẹ đi!

Duyên vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng lần này tới lượt tôi kéo Duyên chạy đi, lẻn qua những đám đông đang hô hào. Tim tôi đập rất mãnh liệt, vừa hồi hộp vừa lo lắng.
Chúng tôi chạy băng băng theo con đường người ta diễu hành đó. Đột nhiên chúng tôi thấy có một con hẻm nhỏ. Tôi liền kéo Duyên núp vào góc nhỏ đó. Dưới những cái bóng chạy lướt qua, một nỗi sợ ám lấy tôi, nếu chúng tôi bị phát hiện thì mọi chuyện sẽ ra sao? Liệu rằng có thể đây là dấu chấm hết của của cuộc đời tôi thì sao?

Cre: From film “Hyouka: Forbidden Secrets” Original Art by TaskOhna
2 phút... 3 phút... rồi 5 phút sau...

Chúng tôi vẫn lủi thủi trong ngõ hẻm đó, lo sợ mọi thứ xung quanh. Chúng tôi không thể bỏ mạng ở nơi đất khách xa người như vậy được.
- Đi... chúng ta đi thôi - Tôi kiên quyết kéo tay Duyên.
- Mà bọn họ có đi khỏi đây chưa?
- Tao cũng không biết nữa, nhưng mình không thể nấn ná lại ở đây lâu hơn nữa.

Tôi bắt đầu thò đầu ra nhìn xung quanh, thực sự giữa những người dân đứng xung quanh đó thì tôi khó có thể quan sát kĩ được. Tôi từ từ kéo tay Duyên đi ra khỏi chỗ tối tăm đó. Không thấy dấu hiệu khả nghi nào cả, chúng tôi liền chạy một mạch đi. Được một lúc, tôi lại thấy đám người đang săn lùng chúng tôi, và họ cũng thấy chúng tôi. Định quay đầu lại cắm cổ mà chạy, nhưng... chúng tôi đã bị bao vây tứ phía...

~3~

Thế là hết, chúng tôi đang bị dồn vào thế bí. Tứ phía đều là những quân lính Ai Cập, chúng tôi chỉ là những lũ nhóc lẻ loi giữa một thế giới xa lạ. Thế là hết, chúng tôi đang bị dồn vào thế bí. Tứ phía đều là những quân lính Ai Cập, chúng tôi chỉ là những lũ nhóc lẻ loi giữa một thế giới xa lạ.
- Ê, làm sao đây, tao sợ quá... - Duyên phát hoảng lên.
- Từ từ không sao, tao đang thấy họ chưa đụng gì mình chắc không sao đâu.

Bọn lính bắt đầu áp đảo chúng tôi:
- Các ngươi đến từ đâu tới? Khai mau!
- Chúng cháu không phải kẻ xấu!
- Tôi la lớn lên.
- Bây đâu, bắt lấy chúng nó!

Đám lính đó bắt đầu lại gần chúng tôi, nhưng chúng tôi thì có gì để đánh lại những người đó chứ. Cuối cùng bị bắt là điều tất yếu. Đám lính lấy ra sợi dây thừng trói hai tay chúng tôi lại, Duyên thì cảm thấy sợ hãi, tôi cảm thấy buồn cười. Sợi dây còn chưa bằng một góc của cái còng tay hiện đại nữa.

- Đi theo, mau lên! - Bọn chúng gắt.

Chúng tôi cũng đành phải đi theo đám lính đó. Đi ngang qua những ngôi nhà tạm bợ, tôi cảm nhận được ngày xưa họ sống khổ sở như thế nào. Mọi thứ đều đơn giản, không có gì mấy quý báu. Bây giờ tôi mới để ý đến bầu trời, ánh nắng chói chang chiếu xuống đầu chúng tôi, cái cảm giác hoa mắt chóng mặt ập đến rất nhanh. Hai bên đường mọi người vẫn tấp nập buôn bán, trao đổi hàng hóa, và họ nhìn chúng tôi với ánh mắt kì thị.
- Mày biết họ dẫn mình đi đâu không? - Duyên hỏi.
- Sao tao biết.
- Im lặng! Đi nhanh lên!

Chúng tôi vẫn phải nghe lời bọn lính đó. Đi qua những ngôi làng đó, chúng tôi thấy một cung điện trang hoàng, đồ sộ, nguy nga trước mặt. Một màu dát vàng tráng lệ khiến mọi thứ mọi thứ trở nên lung linh tuyệt vời.

Cre: Exodus
Dẫn lối một đường thẳng băng, tiến thẳng đến tòa điện chính của cung điện, mọi thứ được xây từ đá, tôi thấy có cả những thợ điêu khắc vẫn đang chăm chỉ tạc những bức tượng về Pharaoh, đặc biệt là vua Ramesse II...
- Các ngươi là ai và đến đây với mục đích gì?

Một âm thanh quyền lực vọng xuống. Ngồi trên tòa đài kia, một người đàn ông ăn mặc một cách “lịch sự” và lộng lẫy với những trang sức kỳ lạ. Luôn có một cái đầu to và nhô ra phía sau khiến chúng tôi càng trở nên khác biệt so với những người ở đây.

- Chúng cháu... chỉ là những đứa trẻ từ nơi khác tới, và... bị lạc tới đây, chúng cháu không có ý định gì xấu đâu... - Tôi ngập ngừng nói.
- Ê, ông ta là ai vậy? - Duyên nhỏ giọng hỏi tôi.
- Vua Ramesses II đó, người đã từng là một trong những Pharaoh vĩ đại và quyền lực được ca tụng nhiều nhất trong lịch sử Ai Cập. Ông ta đóng góp nhiều chiến công như ở các trận chiến thành Kadesh, Hòa ước Hittites, Chiến dịch Nubia... và rất nhiều các công trình kiến trúc nổi tiếng tới bây giờ được phát hiện ra. Điều đặc biệt, ông ta là xác ướp đầu tiên được cấp quyền công dân. Ghê chưa, ghê chưa.
- Có vẻ ông ta làm được nhiều điều tốt cho đất nước thịnh vượng nhỉ?

Thấy chúng tôi nói thầm cho nhau, đám lính bắt chúng tôi quỳ xuống, sợi dây vẫn trói buộc vào hai tay của chúng tôi. Một cảm giác tê tê run người dưới những thứ đồ sộ kì quái như thế này. Ông ta từ từ bước xuống gần đến chúng tôi, trên tay cầm theo một cây gậy trông thật uy quyền. Đột nhiên ông ta dừng lại, quỳ xuống trước mặt chúng tôi. Điều gì đang diễn ra vậy? Một vị vua của một nước lại đi quỳ trước một lũ nhóc ư, xong ông ta nhìn đăm chiêu vào người tôi. Tôi nhìn xuống.
- Amun vạn tuế, vạn tuế...

Amun... nghe giống tên một vị thần nhỉ. Và tôi đã hiểu lý do tại sao ông ta lại quỳ xuống trước tôi. Cái áo lớp của chúng tôi đang mặc lại là chính vị thần đó. Một vị thần tối cao nhất trong bề dày lịch sử Ai Cập. Có lẽ vì lúc đầu tôi trộm lấy vải từ khu chợ nên không ai để ý, và bây giờ tôi mới cởi nó ra.
- Ngài chính là vị đấng tối cao của chúng tôi. Người đâu, cởi trói ra ngay lập tức!
- Tuân lệnh!


Chúng tôi được cởi trói. Được trở thành sứ giả của các vị thần, lòng tôi trở nên thanh thản hơn vì chưa bị xử tử tại nơi này, ngược lại chúng tôi được chiêu đãi bởi những quan thần Ai Cập cùng vũ nữ và nhà vua. “Tôi có nên nói cho họ đây chỉ là cái áo không... Thôi kệ” - Tôi cười thầm.
Bữa ăn thịnh soạn được bày ra, và thực sự có rất nhiều món rất lạ mà tôi chưa bao giờ thấy, và có vẻ khẩu vị của tôi rất lạ với những món ăn này, còn Duyên, khỏi nói cũng hiểu. Một bữa thật no nê, và ăn đồ ăn quá khứ là trải nghiệm tuyệt vời mà tôi cảm nhận được.

Một lúc sau, nhà vua cho chúng tôi được tự do và thay quần áo giống như các vị thần, nhà vua dẫn tôi đi tham quan về đời trước của Ai Cập. Duyên được Nefertari - vợ vua Ramesses II - dẫn đi thay quần áo.

Hãy chọn lối đi nào :>>

Hay

Đi ra phía sau hành lang bên trái, tôi mới cảm nhận được sự vĩ đại của nó. Một bảo tàng khổng lồ chứa đựng nhiều điều kỳ bí mà con người muốn khám phá. Xung quanh là những cây cột đá được điêu khắc đầy những kí hiệu tượng hình. Dấu ấn của lịch sử ở ngay trước mắt tôi. Tham quan một vòng, tôi thấy không những sưu tầm trang sức mà còn rất yêu mèo - loài vật được tôn kính thời này. Ngoài ra còn những bức tượng được tạc hình đầu nhân sư, đầu sói, và đó là những vị thần dưới trướng của Amun. Và thứ cuối cùng làm nên kỉ nguyên của Ai Cập - kim tự tháp. Những kim tự tháp xếp cạnh nhau tạo nên một đế chế hùng vĩ. Và một thứ làm tôi ngạc nhiên nằm ở những góc tường, những chiếc bình. Khi tôi định xem nó thì nhà vua quỳ xuống trước tôi, ra hiệu cho người hầu thay đổi phục trang của tôi. Với những trang phục được làm từ vải lanh đúng ra thoát khỏi cái sự nóng nực ở đây. Một bộ trang phục phải nói là “lộng lẫy” với tôi, còn có những trang sức được làm bằng vàng nguyên chất mà tôi không biết mình đủ sức để mặc nó lên không.

Đi ra phía sau hành lang bên phải, Duyên có vẻ cảm thấy như một mẹ của các nữ thần nơi đây - Mun. Duyên cảm nhận được sự giàu có và trang hoàng khi được ở trong cung điện Ai Cập cổ đại. Và điều cô ấy thích thú hơn là những chú mèo ở đây đã trở thành một biểu tượng thiêng liêng. Một con mèo bỗng nhiên nhảy vào lòng nữ hoàng Nefertari, âu yếm vuốt ve nó, rồi lại thả nó đi. Cuộc sống như đang ở trong bồng lai tiên cảnh vậy. Cây cối, khu vườn, hòn non bộ, mọi thứ trở nên hài hòa. Từ xa, Duyên lại trầm trồ với những kim tự tháp nguy nga đồ sộ kia, hiếm có người hiện đại được tận mắt chứng kiến lịch sử như vậy. Đến một căn phòng lớn, nữ hoàng ra lệnh cho người hầu thay y phục. Được khoác lên mình một bộ trang phục vải lanh thoáng mát, chiếc váy ngắn tới gối khiến Duyên cảm thấy dễ chịu. Không những thế, Duyên càng hứng thú với những trang sức được làm bằng vàng nguyên chất, điều mà mọi cô gái ngày nay đều mơ ước, và Duyên cũng thực sự không biết mình có thể đeo nổi những thứ đó không nữa.

~4~

[Một lúc sau]

Tôi vừa bước ra khỏi những căn phòng lớn đó. Khoác trên người tôi là những bộ trang phục “quý tộc” kiêu sa, như người đứng trên vạn người. Một hồ non bộ nhỏ, tôi bước ra đó và Duyên, cũng đang đứng đó đợi tôi. Cả hai đứa với những bộ dạng như những chúa tể nơi này.
- Trời ơi, lần đầu tiên được mặc đồ Concept Ai Cập á. - Duyên mừng rỡ.
- Thì... tao cũng như mày thôi. Nhưng mà... chẳng nhẽ ở đây mãi nhỉ?
- Ờ ha - Duyên nhận ra.

Lúc này nhà vua và vương hậu bước đến gần chúng tôi, thỉnh cầu:
- Xin các vị thần, chúng con đều là con của ngài, xin ngài hãy phù hộ cho dân chúng được bình an và chiến thắng trong trận chiến sắp tới!
- Được rồi, hãy đứng lên và chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới. Nhưng hãy cẩn thận, vì Muwatallis là một đối thủ đáng gờm.
- Chúng con đã nhớ, xin các ngài hãy ở lại nơi này, đây là nhà của ngài.
- Ta biết rồi, hãy đi đi! - Tôi dõng dạc nói.

Nhà vua Ramesses II và vương hậu Nefertari đứng lên và đi khỏi phía chúng tôi.
- Ủa nãy giờ mày nói cuộc chiến gì vậy? Tao không hiểu lắm? - Duyên ngơ ngác ra.
- Sắp tới, 1274 TCN, có một trận chiến nổi tiếng tên là trận thành Kadesh, dưới sự trị vì của vua Ramesses II, đối đầu với Muwatallis. Trận chiến đã chiến thắng, mặc dù tổn thất khá lớn. Và đây cũng là trận chiến sử dụng chiến xa nhiều nhất trong lịch sử, đâu đó khoảng 5000 - 6000 chiếc lận.
- Vậy à, có lẽ... - Có vẻ Duyên không hứng thú lắm

Đi đâu tiếp nhỉ

Hay

Cre: Characters from ‘Fate_Grand Order’ Game - Background_ Pinterest
- Thôi, hãy ra ngoài khám phá đi, tao nghe nói sông Nile nổi tiếng lắm á! - Duyên rủ tôi theo.

Sông Nile - thật sự quá nổi tiếng khi được mệnh danh sông dài nhất thế giới, đi qua 11 quốc gia từ Châu Âu qua Châu Phi, một vẻ đẹp thiên nhiên hiếm có với nơi sa mạc khô cằn như thế này. Chúng tôi cùng nhau dạo quanh trên bờ sông, ngắm nhìn hoàng hôn buông xuống dưới những tán cây cọ kia. Mọi thứ trở nên hiền hòa, người làm việc nhà, người cho lạc đà ăn, đám nhóc chơi với những quả cầu được làm từ dây cói. Một khung cảnh thật yên bình.

- Duyên, mày thấy ở đây như thế nào? - Tôi hỏi thử.
- Cảm giác như là ở vùng nông thôn vậy. Tao thích ở đây vì muốn khám phá nhiều điều bí ẩn mà con người chưa tìm hiểu hết.

Đột nhiên, mấy chú nhóc từ đâu chạy tới với quả bóng, ngồi bên vách sông, ngâm chân xuống nước, định đứng lên để kiếm chỗ khác ngồi, thì có một đứa nhóc té vào người chúng tôi, khiến chúng tôi bị đẩy xuống nước. Chúng tôi càng cố ngoi lên thì giống như bị những thế lực vô hình nào kéo chúng tôi xuống vậy. Mờ dần, mờ dần, tôi dần nhắm mắt lại, thấy Duyên đang lơ lửng trong dòng nước...

[Tiếng gì vậy…]

Tôi dần thức tỉnh sau một hồi mê man. Một chuyến đi đau đầu quá. Tôi mới nhìn ngó xung quanh, lớp học của chúng tôi. Trở về nơi xuất phát, tôi thấy Duyên đang nằm gục kế bên người tôi.
- Duyên, Duyên, dậy đi, mình không còn ở Ai Cập nữa.
- Hả… gì cơ, về rồi á, từ khi nào vậy?
- Chắc lúc bị té xuống sông. Mới có 30 phút trôi qua, - Tôi nhìn đồng hồ của lớp rồi đáp - Lẹ rồi đi về, bác bảo vệ khóa cửa đó.

Sực nhớ ra một chuyện, chiếc đồng hồ của tôi. Tôi coi lại, nó đã bị úng nước rồi, mất công mấy ngày nay sửa rồi cũng hư tiếp. Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc, chúng tôi đã hai lần làm được. Nhất định, sẽ có lần thứ ba, nhất định...

Từ cửa sổ lớp học, có một người đang nhìn chúng tôi...

Cre: Characters from ‘Fate_Grand Order’ Game - Background_ Pinterest
- Thôi, hãy ra ngoài khám phá đi, tao nghe nói Kim Tự Tháp nổi tiếng lắm á! - Duyên rủ tôi theo.

Kim tự tháp - thật sự quá nổi tiếng để được mệnh danh trở thành một trong bảy kì qua của thế giới, một vẻ đẹp hùng vĩ giữa nơi khô cằn sa mạc này. Chúng tôi bước đi với những chiếc dép của người Ai Cập trên cát vàng, ngắm nhìn hoàng hôn buông xuống dưới những kim tự tháp chọc trời. Mọi thứ trở nên nhẹ nhàng, một bầu không khí xung quanh thật yên bình, đáng để tận hưởng.

- Duyên, mày thấy ở đây như thế nào? - Tôi hỏi thử.
- Cảm giác thật sự tự do. Tao thích ở đây vì muốn khám phá nhiều điều bí ẩn mà con người chưa tìm hiểu hết.

Đột nhiên, chúng tôi cảm thấy mình trở nên lùn đi hẳn, nhìn dưới chân. Cát lún. Những đụn cát đang lấp đầy chân tôi và Duyên, từ đùi, đến eo, đến vai... Tôi không thể nào mà leo lên được vì xung quanh chỉ có tôi và Duyên. Như một thế lực vô hình kéo chúng tôi xuống. Cát đã vượt đến đầu, thật sự không thể thở nổi. Mờ dần, mờ dần, tôi dần nhắm mắt lại, người bạn của tôi không còn thấy nữa...

[Tiếng gì vậy…]

Tôi dần thức tỉnh sau một hồi mê man. Một chuyến đi đau đầu quá. Tôi mới nhìn ngó xung quanh, lớp học của chúng tôi. Trở về nơi xuất phát, tôi thấy Duyên đang nằm gục kế bên người tôi.
- Duyên, Duyên, dậy đi, mình không còn ở Ai Cập nữa.
- Hả… gì cơ, về rồi á, từ khi nào vậy?
- Chắc lúc bị té xuống sông. Mới có 30 phút trôi qua, - Tôi nhìn đồng hồ của lớp rồi đáp - Lẹ rồi đi về, bác bảo vệ khóa cửa đó.

Sực nhớ ra một chuyện, chiếc đồng hồ của tôi. Tôi coi lại, nó đã bị úng nước rồi, mất công mấy ngày nay sửa rồi cũng hư tiếp. Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc, chúng tôi đã hai lần làm được. Nhất định, sẽ có lần thứ ba, nhất định...

Từ cửa sổ lớp học, có một người đang nhìn chúng tôi...

"Chapter 2 đã hết rùi"

"Nhưng bạn có muốn chọn lại các lựa không:< ?"
(To Be Continue...)
"Chapter 2 đã hết rùi nhưng đừng lo vẫn còn nhiều điều đang chờ đón"
"Tụi mình rất cảm ơn các bạn đã luôn theo dõi"