003.2 : Emperor Thieu Tri's Harem

~5~

[Ò ó o…]

Sáng sớm đã đến từ khi nào, cả một ngày hôm qua thật mệt mỏi với tôi, nhưng hai người kia thì tỉnh táo như sắp đón Tết vậy. Bỗng dưng một nô tì tới bẩm báo chúng tôi: “Thưa các ngài, Phi Thành đã chuẩn bị điểm tâm, xin hãy tới để dùng bữa”. Một bữa sáng “thịnh soạn” với phong cách cổ xưa càng làm tôi hứng thú hơn. Bước ra khỏi giường, tôi để ý Khánh và Duyên đã dậy trước tôi, mặc bộ đồ “xuân”. Ngó ngang qua, cũng có một bộ đồ mới dành cho tôi. Thay ra, tôi thấy được vẻ đẹp tuyệt vời trên từng khúc vải mịn màng này.

Đi ra hành lang chính, tôi thấy một bàn cơm tròn nhỏ ở trước hiên cung, và Phi Thành đang ngồi đó đợi chúng tôi:
- Vấn an Phi Thành - chúng tôi đồng thanh nói.
- Mới một đêm mà phép tắc trong cung đã nắm rồi à. Nhìn mấy đứa mặc bộ đồ này đến, ta thấy rất đẹp. Ngồi xuống đi, cùng ăn với ta nào.

Một người nhân từ đến những lời lẽ cũng ân cần ngọt ngào thì để lại tiếng tăm cho đời sau, là chuyện lẽ thường tình.

Hoàng thượng giá đáo…

Hoàng thượng ngồi trên chiếc kiệu với hàng chục người khiêng, đằng sau người cầm ô quan, người cầm đồ, có cả những tì nữ của hoàng thượng. Bước xuống kiệu, nhà vua tiến thẳng đến chỗ chúng tôi ngồi. Khánh khều tay tôi nhẹ: “Đứng lên chào kìa”.

- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Cre: Internet/Pinterest

Thấy chúng tôi đứng lên chào, nhà vua khựng lại trước mặt tôi:

- Các ngươi là…
- … Là cháu dòng họ huyết thống của thiếp ạ. Lâu lâu ghé vào cung của thiếp cũng là vì nhớ nhau ạ. - Phi Thành liền trả lời liền thay chúng tôi.
- À à, miễn lễ, miễn lễ. - Nhà vua với khuôn mặt trung niên nhìn chúng tôi như trở thành người quen từ bao giờ.

“Ta cũng cố gắng để chứng minh nàng trong sạch, nhưng hiện tại, bằng chứng đang chống lại nàng. Nhưng hãy tin tưởng ta. Thôi, ta còn việc triều chính, sáng đến ghé qua xem nàng như thế nào thôi.” Nhà vua ngó qua chúng tôi, rồi quay người lại và rời đi. Lên chiếc kiệu hồi nãy rồi ra lệnh cho đám người hầu di chuyển. Dần dần, khoảng cách giữa hoàng thượng và Phi Thành càng xa nhau hơn, rồi rời khỏi tầm mắt nhau. Tôi cũng không để ý gì nhiều đến việc đó…

- Bẩm bà, Lệnh Phi đến thỉnh an bà ạ. - Người hầu nói.
- Cho bà ấy vào, ta cũng có chuyện muốn nói.

Một phi tần đến thỉnh an. Có vẻ tôi thấy Phi Thành là người được trọng dụng trong cung nhất.

- Vấn an Phi Thành, em đến thỉnh an sáng sớm, mấy ngày rồi chị chưa ra khỏi cung Diên Thọ, em cũng thấy lo cho chị. Hình như nãy em thấy Ngài Ngự bước ra từ đây đúng không chị? Ngài có hỏi gì về vụ đó không?
- Lệnh Phi à, chị không sao, có điều những uẩn khúc đó, thì em cũng biết hoàng thượng vẫn để bụng mà - Phi Thành thở dài.
- À mà mấy đứa nhóc này là…
- Là cháu của chị đó, dòng họ lâu lâu vào cung chơi. Thôi mấy đứa ra vườn thượng uyển đi dạo đi.

Chúng tôi đều đứng lên đồng thanh “Xin cáo lui”. Một phép tắt mà chúng tôi cần làm quen để tồn tại được trong cung này.

~6~

Dạo bước trong ngự hoa viên của kinh thành Huế, tôi choáng ngợp vì vẻ đẹp kiêu hùng ở nơi đây, nào là cây hoa nở rộ, hòn non bộ, cầu bắc qua một dòng suối nhỏ, trông như đang ở “bồng lai tiên cảnh vậy”:
- Ê bây, đẹp quá à, tao muốn ở lại đây ghê. - Duyên mừng rỡ.
- Nếu mày thích thì cứ ở lại, còn tụi tao về hôm sau đi học nữa đó - Khánh khéo đùa Duyên.
- Suỵt…! Im lặng đi kìa, hình như có ai ở phía trước đó - Tôi thủ thỉ với hai người còn lại.

Cre: Internet/Pinterest

Nấp vào gốc cây cổ thụ to, tôi trông thấy có một đám cung nữ và có hai phi tần của nhà vua đang thủ thỉ chuyện gì đấy. Tôi cứ ngỡ chỉ là tám chuyện bình thường trong ngày, nhưng một hành động khiến chúng tôi chú ý đến: Một chiếc lọ thủy tinh, trong đấy có chứa những bột màu đỏ được truyền tay. Ở một nơi trong quá khứ thì khó để chúng tôi biết nó là thứ gì:
Ê Khánh, mày biết là gì không? Tao có linh cảm chẳng lành về việc này.
Khoan hẵng nói cho Phi Thành, để xem chuyện gì đang diễn ra ở đây.

Cuộc trò chuyện bí ẩn đó có vẻ diễn ra rất nhanh, hay do chúng tôi đến muộn. Nhưng một câu nói đã làm tôi sững người lại: “Hãy hạ bà Phi Thành kia, thì may ra, em có cơ hội được đắc sủng”

Chúng tôi đều một mạch chạy về cung Diên Thọ. Quang cảnh xung quanh còn chẳng để cho chúng tôi bàn tâm tới.

Viện Đoan Huy, nơi mà Lương Tần đang ở. Cũng là một người hiền thục như Phi Thành, có điều cuộc sống đầy ắp sự đau khổ hơn. Mất đi đứa con của mình, liệu có người mẹ nào vượt qua được điều đó…

Truyền thái y…

Dọc đường chúng tôi đi, có tới bốn năm vị thái y đến cung của Lương Tần. Đi ngang qua chúng tôi, vẫn còn giữ được phép tắc quy củ:
Xin vẫn an các ngài, hiện tại Tần Lương đang có vấn đề sức khỏe, chúng thần xin cáo lui trước.

Tôi cũng để cho họ đi, nhưng Khánh lại hỏi thêm một câu:
Vị Tần đó bị sao vậy?
Dạ, dạ… chúng thần đến bắt mạch cho Tần Lương, vì đang bị trúng độc chu sa một lần nữa.

Chu sa, lại là chu sa. Có vẻ trong cung loại độc dược này rất thích hợp để loại một đối thủ nào đó. Và tôi lại liên tưởng đến Phi Thành, người đang bị hàm nghi bởi những điều mà người khác gây ra.
Ê bây, có khi nào… Phi Thành…? - Duyên lo sợ hỏi.
Chúng ta về lẹ thôi, tao đoán cho một chuyện khủng khiếp sắp đến rồi đó.

Chúng tôi không bàng quan về mọi thứ nữa, bây giờ chúng tôi tập trung vào cung Diên Thọ, và người đã gây ra vụ án này - Tần Nhu. Cuộc nói chuyện tưởng như đơn giản đã bị chúng tôi bắt gặp và nghe lén mọi thứ.
Ủa giờ về nói cho Phi Thành biết à, như vậy tao nghĩ không ổn đâu, vì nếu Phi Thành biết được sẽ lo lắng lắm đó, và người đang bị nghi ngờ cũng là Phi Thành mà - Khánh nói.
Nhưng mình biết được kế hoạch của hai vị phi tần kia nói chuyện rồi mà.
Vậy thì… mình sẽ làm như thế này…

Một hồi chạy, cung Diên Thọ đã ở trước mặt chúng tôi.

Hãy chọn lối đi nào :>>

Hay Hay

Từ những kẻ hiên ngang, chúng tôi lén lút bước vào cửa cung Diên Thọ như những kẻ trộm. Ngó nghiêng xung quanh, tôi không thấy Phi Thành đâu nữa, chắc sáng sớm đến chỗ Nhân Tuyên Hoàng Thái Hậu thỉnh an rồi. Dần dần tôi đi vào phòng ngủ của Phi Thành, lén mở hộc bàn trang điểm của cô ấy, tôi phát hiện chiếc lọ thủy tinh nhỏ y hệt như cái ở ngự hoa viên. Tôi biết chắc việc này như lòng bàn tay, quyết định làm một phi vụ thế kỷ.

Cầm trong tay chiếc lọ, lòng bàn tay chảy mồ hôi ra khiến tôi càng lúc lo lắng hơn. Hỏi các binh lính dọc đường, tôi đã đến viện Thuận Huy, nơi Tần Nhu đang sống. Một người nảy sinh ý đồ độc ác vậy thì chỉ có ác giả ác báo mà thôi. Hít thở sâu một hồi, tôi bước vô. Ai ai cũng nhìn tôi, nhưng có lẽ bộ đồ tôi đang mặc đã cứu sống tôi lúc này. Bỗng dưng, một nô tì của Tần Nhu bước ra:
- Chào ngài, ngài là…
- À à, là cháu của Phi Thành, nay đến kinh thành thì phải đi vấn an Tần Nhu chứ nhỉ.
- Hiện tại chủ tử chúng tôi không có ở viện, hay là, mời ngài vào trong ngồi, nô tì sẽ đi pha ấm trà.
- Ờ ờ… cũng được đó.

Như được vị thần nào đó phù hộ mà được gặp may tới vậy. Cung nữ đó dẫn tôi vô trong phòng chính, ở bên tay phải có một cái bàn với vài cái ghế. Ngồi ở đó mà tôi bồn chồn thay. Để ý đến cung nữ đó rời khỏi tầm nhìn của tôi, tôi liền đi qua chỗ đối diện phòng, nơi có bàn trang điểm của Tần Nhu. Tôi liền bỏ lọ thuốc đó vào trong hộc bàn rồi nhanh tay đóng lại. Cùng lúc đó, cung nữ lúc nãy vừa bước vào. Tôi bắt đầu đi ra như một người bình thường:
- Ở đây có vẻ thiết kế khác với cung Diên Thọ nhỉ?
- Dạ, vì chủ tử của nô tì ở vị trí thấp hơn nên không được hẫu đãi nhiều.
- Hay là để ta nói thêm với Phi Thành rằng sẽ chu cấp vải vóc thêm cho chủ tử nhà ngươi, ngươi thấy thế nào.
- Dạ, cảm ơn ngài đã quan tâm đến Tần Nhu của nô tì.
- Thôi, nếu Tần Nhu chưa về, ta đi ghé thăm Tiệp Dư xem như thế nào.
- Dạ, nô tì xin cáo lui.

Bước từ từ khỏi viện chính, rồi dần bước ra khỏi cửa. Lòng tôi vui như mở hội, xen vào đó là nỗi lo âu sợ bị phát giác. Nhưng, nhiệm vụ đã hoàn thành!

Duyên không phải là một người can đảm, nhưng lại thích xung phong làm chuyện mạo hiểm. Bước đến gần bàn trang điểm của Phi Thành, Duyên lấy chiếc lọ màu đỏ đó ra, đúng như dự đoán. Vì là một người thích những thứ nhỏ nhắn, Duyên ngắm nghía một hồi, rồi sực nhớ đến nhiệm vụ của mình. Ra ngoài cung Diên Thọ, Duyên hỏi từng người lính để đến nơi ở của Từ Nhu, nhưng thay vì đến cung Thuận Huy, Duyên lại lạc đến Ngự Thiện Phòng của kinh thành Huế. Duyên cũng không hiểu làm sao đến được chỗ này.
- Người đâu, mang chỗ thức ăn này đến cho cung Thuận Huy của Tần Nhu.

Nghe đến đây, Duyên nảy ra một ý tưởng.

Một nô tài bước ra với chỗ đồ ăn của Tần Nhu đó. Duyên lại chạy đến:
- Ngươi mang chỗ thức ăn đó đi đâu vậy?
- Dạ, nô tài mang đến cho Tần Nhu ạ.
- Thế à, hiện tại ta cũng đang đi đến chỗ đó, vậy đưa chỗ thức ăn này đây, ta sẽ mang đến hộ cho ngươi.
Đa tạ nương nương.

Duyên trong lòng mừng thầm vì lần đầu có người gọi là nương nương. Đi một hồi hỏi thăm binh lính, Duyên cũng đã đến viện Thuận Huy. Bước vô trong viện, một cung nữ bước ra đón.
- Xin vấn an người, người là…
- Ta đến để vấn an Tần Nhu, chủ tử của ngươi có ở trong cung không?
- Dạ hiện tại đã ra khỏi cũng lát mới về ạ.
- À vậy à, ta có một chút điểm tâm mang đến cho Tần Nhu, để ta mang vào cho.

Bước vô trong phòng chính, Duyên từ từ vừa bày sắp đồ ăn ra bàn, vừa ngó xung quanh, đã định vị được chiếc hộc bàn của Tần Nhu, trong lúc cung nữ kia ra ngoài, Duyên chạy đến bỏ lẹ chiếc lọ đó vào hộc bàn rồi đóng hộc lại, chạy về chỗ bàn thức ăn. Duyên nhanh tay sắp thức ăn ra bàn rồi rời khỏi viện và ra về. Phi vụ hoàn thành!

Khánh từ một người rất giỏi và thông minh, đến giờ phải lo sợ và lén lút bước vào cửa cung Diên Thọ như những kẻ trộm. Ngó nghiêng xung quanh, Khánh không thấy Phi Thành đâu nữa, chắc sáng sớm đến chỗ Nhân Tuyên Hoàng Thái Hậu thỉnh an rồi. Dần dần Khánh đi vào phòng ngủ của Phi Thành, lén mở hộc bàn trang điểm của cô ấy, tôi phát hiện chiếc lọ thủy tinh nhỏ y hệt như cái ở vườn thượng uyển. Khánh biết chắc việc này như lòng bàn tay, quyết định làm một phi vụ thế kỷ.

Khánh bắt đầu vừa đi vừa hỏi xung quanh, Khánh dần đến viện Thuận Huy. Nhưng Khánh có vẻ vẫn còn run khi đến trước viện, sợ rằng bị phát hiện tội lỗi. Khánh ngó xung quanh, phát hiện có một lối đi ở đằng sau của viện. Lẻn vào đó, Khánh đã đứng ở đằng sau viện chính, Nhìn trộm qua cửa sổ phòng. Khánh đã phát hiện chiếc bàn trang điểm của Tần Nhu. Chỉ có điều, làm sao để mở hộc bàn đó ra. Nhìn xuống đất, có một cái cây gậy gỗ, Khánh quyết định thọc cây vô và gậy chiếc hộc bàn ra. May thay, chiếc hộc đó có lỗ để đưa cây gậy vô. Cậy được hộc bàn, Khánh liền thả nhẹ lọ thủy tinh vô và đóng lại. Coi như phi vụ này đã hoàn thành.

Đột nhiên, Khánh nhìn xuyên qua cửa sổ. Có người đến đây. Khánh giật mình đi tiến lên, nhưng người đó lại càng gần đến Khánh. Lùi lại một chút, Khánh va phải vào đồ đang phơi của người hầu ở đây, phát hiện có một bộ đồ thái giám. Khánh liền chộp lấy và mặc vào liền.

Ngươi!

Khánh sựng lại như người mất hồn, toan tính quay đầu lại:
Đi lấy chổi quét sân trước đi, lá rơi đầy sân lại rồi đó.

Khánh liền gật đầu cái nhẹ xong tiến ra khỏi viên Thuận Huy. Mừng rỡ vì đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình!

~7~

"Người đâu, lục soát hết từng cung một…!" - "Tuân lệnh!"

Việc Tần Lương lại bị trúng độc chu sa, hoàng thượng lại lo lắng, cho binh lính đi kiểm tra khắp các phòng của từng người một. Trong khoảng thời gian đó, chúng tôi cũng không biết nói gì.

Một lúc sau, tôi thấy Phi Thành về, có vẻ một ngày dài nên nhìn thấy cô ấy thật bơ phờ:
Chuyện của Tần Lương chắc mấy đứa nghe rồi đúng không? Nay lại bị trúng độc chu sa nữa, không biết do ai làm, lần này Ngài Ngự nhất quyết không tha đâu. - Phi Thành thở dài mệt mỏi - Mạng sống trong hậu cung như ngàn cân treo sợi tóc, tất cả chỉ đổi lại được một chút đắc sủng của hoàng thượng.

Vừa nói xong, một toán lính đứng dàn hàng trước cung, bước vô trong là một thị vệ ngự tiền của nhà vua:
Xin được vấn an Phi Thành, theo chuẩn lệnh của Hoàng Thái Hậu ban xuống, cho lục soát các cung để tìm thủ phạt, và cung của người là đầu tiên, để làm gương noi theo cho các phi tần khác.
Ngươi cứ tự nhiên, người đâu, dẫn họ đi từng phòng!

Chúng tôi lại ngồi uống trà cùng Phi Thành. Không bận tâm đến mọi thứ xung quanh, mà chỉ tận hưởng cuộc sống “thanh bình” của hậu cung nhà Nguyễn.

Ê Duyên, mày có cầm cái máy thời gian không, lúc đầu mày khởi động nó mà? - Khánh hỏi.
Có có, tao luôn mang theo nè, tại sợ bị ăn trộm á.

Duyên đưa ra cái đồng hồ thời gian đã được cải tiến. Một nơi cổ kính nơi thế này tự dưng có một món máy móc hiện đại, ai thấy được thì chắc cũng hoang mang lắm. Duyên đưa cho Khánh để xem lại:
Tao cũng chả biết nữa, tao cũng sợ nó bị hư á, tại cũng mới nghiên cứu sửa lại thôi. Chắc nút khởi động bị hư rồi, mà ở đây đâu có đồ nghề gì đâu. - Khánh than

Tự dưng Khánh ấn thử cái nút khởi động, chiếc máy lại phát những ánh sáng màu xanh quen thuộc một lần nữa, mà lần này nó sáng hơn rất nhiều, chúng tôi cũng chưa kịp chuẩn bị gì đã dần chìm vào giấc ngủ…

Random endings

Hay

Trở về thực tại, tôi cũng quen rồi, việc đau đầu có thể lần này đã không xảy ra. Khánh, Duyên, hai người bạn chúng tôi vẫn còn nằm trên sàn. Tôi cũng không dám làm phiền, chỉ có thể lấy chăn đắp cho hai người.

Đi xuống bếp, tôi lại lấy lon Coca trong tủ lạnh ra uống. Tôi không tài nào mở được lon nước vì nó trơn quá. Một hồi, cái nắp bung ra, nước tràn vô quần áo tứ thân của chúng tôi. “Chết rồi, để quên đống quần áo ở quá khứ rồi!”...

Một hồi tỉnh giấc, tôi thấy ánh nắng chói xuống mặt tôi, rồi có tới chục người ngó tôi như người từ trên trời rớt xuống, lúc này Phi Thành đến đỡ tôi dậy uống miếng nước.
Ta cũng không hiểu chuyện gì xảy ra với mấy đứa, ta đang cho người điều tra vụ này, cứ ở lại nghỉ ngơi đi.

Lúc này tôi biết rằng, tôi không thể quay về được nữa…

"Chapter 3 đã hết rùi"

"Nhưng bạn có muốn chọn lại các lựa không:< ?"
End?
"Chapter 3 đã hết rùi"
"Cuộc vui nào cũng có lúc tàn, nhưng tụi mình vẫn luôn biết ơn các bạn đã đồng hành cùng tụi mình suốt thời gian qua."